Gần đây, đạo diễn Neko Lê đã trình diễn trong một đêm nhạc phòng trà, thu hút sự chú ý rộng rãi trên mạng xã hội. Trong video lan truyền nhanh chóng, Neko Lê thể hiện ca khúc ‘Trái Tim Em Cũng Biết Đau’, một bản ballad nổi tiếng của Bảo Anh. Tuy nhiên, thay vì nhận được những lời khen ngợi, phần trình diễn của anh lại trở thành tâm điểm của cuộc tranh cãi về năng lực ca hát và chất lượng biểu diễn tại các sân khấu phòng trà hiện nay.

Nhiều ý kiến cho rằng Neko Lê dường như đang cố gắng thể hiện một hình ảnh ca sĩ không phù hợp với khả năng của mình. Việc Neko Lê, một người nổi tiếng với vai trò đạo diễn và nhà sáng tạo nội dung, bước vào sân khấu phòng trà với vai trò ca sĩ đã đặt ra nhiều câu hỏi về ranh giới giữa năng lực thực sự và sự nổi tiếng trong giới giải trí. Neko Lê không phải là một ca sĩ chuyên nghiệp và không có nền tảng thanh nhạc bài bản, điều này làm dấy lên lo ngại về việc thương mại hóa không gian phòng trà – vốn được xem là sân chơi của những vocalist thực lực.

Giọng hát của Neko Lê trong màn biểu diễn bị đánh giá là không rõ lời, phô chênh và thiếu chiều sâu cảm xúc – những yếu tố quan trọng khi trình diễn thể loại ballad trữ tình. Điều này dẫn đến câu hỏi liệu Neko Lê có quá tự tin khi nhận show hát phòng trà, một không gian vốn khắt khe với nghệ sĩ. Những đánh giá này không chỉ dừng lại ở khả năng thanh nhạc mà còn liên quan đến việc một người có nền tảng ngoài nghệ thuật có thể vượt qua ranh giới và thành công trong lĩnh vực ca hát chuyên nghiệp hay không.
Neko Lê, sinh năm 1990, bắt đầu sự nghiệp với vai trò vũ công và sau đó thử sức với rap. Anh bước ngoặt sự nghiệp khi hợp tác với nhạc sĩ Bảo Thạch và bắt đầu làm đạo diễn. Neko Lê trở thành cái tên quen thuộc với vai trò đạo diễn, giám đốc sản xuất nội dung cho loạt series mạng đình đám. Tuy nhiên, việc lấn sân sang lĩnh vực ca hát lại là một câu chuyện khác, thể hiện sự mạo hiểm và thách thức của anh trong việc khám phá những lĩnh vực nghệ thuật mới.

Trong một thị trường giải trí ngày càng mở, nơi ranh giới giữa các lĩnh vực nghệ thuật trở nên linh hoạt, sự chuyển mình của Neko Lê có thể truyền cảm hứng cho một số người. Đồng thời, nó cũng đặt ra câu hỏi về việc liệu chỉ cần nổi tiếng là có thể dễ dàng đứng trên sân khấu phòng trà – một không gian được coi là thánh địa của những giọng hát thật sự. Từ trường hợp của Neko Lê, công chúng có thể suy ngẫm về giá trị của tài năng và nỗ lực trong việc tạo dựng sự nghiệp trong lĩnh vực nghệ thuật đầy thách thức và cạnh tranh này.